CÂU CHUYỆN VỀ CHÚ ẾCH (SỨC MẠNH CỦA LỜI NÓI)

Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.

Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.

Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.

Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị nặng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.

Cho nên:

1. ĐỪNG vì những lời nói của người khác mà từ bỏ NỖ LỰC của bản thân. Rất nhiều khi THÀNH CÔNG chỉ cách bạn có 1 chút, 1 chút xíu CỐ GẮNG nữa mà thôi.

2. Hãy CẨN THẬN với những gì chúng ta nói. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng một lời nói cũng có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. 1 chút quan tâm, 1 chút chia sẻ, thế giới của bạn sẽ tốt đẹp và hạnh phúc hơn.

GIÁ TRỊ THỰC SỰ

Một lần nọ, cáo và báo cãi nhau xem ai đẹp hơn. Báo khoe từng cái đốm trên khắp bộ da của mình. Còn cáo vốn tự hào về trí khôn của nó hơn là vẻ ngoài, sau cùng đã cắt ngang sự khoe khoang của báo bằng một câu nói như thế này:

– Có nói gì thì nói, tôi vẫn đẹp hơn anh nhiều, tôi không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài, mà vẻ đẹp của tôi còn thể hiện qua trí tuệ của tôi nữa kia.

BÍ MẬT CỦA HOA HỒNG

Cơn gió mùa hạ không bao giờ sẽ ngừng lại. Những giọt nước mắt của tôi cũng chẳng biết bao giờ sẽ thôi rơi. Mưa ngày càng lớn, lòng tôi lại càng thêm nặng trĩu. Ngày hôm qua, chỉ mới hôm qua thôi, tôi vẫn còn vui vẻ bên Đăng- mối tình đầu của tôi. Nhưng chỉ sau một ngày, mọi thứ đã thay đổi. "Chia tay" - điều mà Đăng đã nói với tôi, điều đã cuốn đi bao hi vọng, bao niềm vui và ước mơ về cuộc sống mà tôi đã từng xây dựng trong trí tưởng tượng.

Tôi và Đăng quen nhau khi vào đại học. Chúng tôi học khác nhau và quen nhau thông qua một vài người bạn. Ngày chúng tôi trở thành một cặp là ngày 14/2- ngày Valentine. Với tôi, đó là ngày mở ra một thế giới mới với sự hiện diện quan trọng của Đăng. Gần một năm- khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để chúng tôi hiểu được hầu như trọn về nhau. Suốt quãng thời gian ấy không hề có chuyện gì quá to tát để tình cảm của chúng tôi rạn nứt. Chúng tôi có cãi cọ, có giận nhau nhưng mọi chuyện đều được giải quyết ngay sau đó. Tôi đã cho rằng Đăng chính là người cùng tôi đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời. Nhưng một câu nói đã phá vỡ tất cả: " Xin lỗi. mình chia tay đi. Chúng ta có lẽ không thuộc về nhau". "Phải chăng tình cảm cậu ấy dành co tôi đã quá mờ nhạt? Vì chính tôi hay vì người con gái nào khác? Hay là do định mệnh đã sắp đặt chúng tôi thực sự không thuộc về nhau như cậu ấy nói?" Bao câu hỏi hoài nghi cứ nối tiếp xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng chúng là những câu hỏi không đáp án.

Tuổi 19 của tôi có nhiều màu sắc, mùi vị. Có màu sắc của tiếng cười, vị ngọt của hạnh phúc và cả vị đắng của sự chia ly.

Tôi thức dậy thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là ba mẹ và anh trai. Mẹ nói rằng tối bị cảm lạnh do ngấm nước mưa. Một người nào đó đã đưa tôi vào bệnh viện rồi tìm cách liên lạc với gia đình. Nhưng khi ba mẹ tôi đến tì người đó đã rời khỏi bệnh viện. Tôi kể lại chuyện tôi vừa trải qua với mẹ, mẹ chỉ cười hiền và nói:

- Trong cuộc đời ai cũng phải trải qua quãng thời gian như thế con ạ. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.

Anh trai cốc nhẹ vào đầu tôi: "Cái con bé này, thiếu gì con trai mà cứ phải khóc. Nếu muốn mai anh giới thiệu cho một đống kìa''.

- Không dám đâu- Tôi bĩu môi : "Anh 28 tuổi mà chưa có mảnh tình vắt vai kìa. Bày đặt tìm cho em nữa nhỉ"

- Đấy đấy mẹ thấy con gái mẹ chưa. Nó bắt nạt cả con đấy. Nó không phải dạng vừa đâu nhớ- Anh trai ôm lấy cổ mẹ

Tất cả mọi người đều bật cười vui vẻ. Thật may mắn vì nhà tôi gần trường đại học nên lúc này tôi có gia đình ở bên. Nhưng sự hụt hẫng vẫn ôm lấy thân thể tôi. Không phải lúc nào nụ cười cũng là niềm hạnh phúc.

Mùa thu đến rồi đi một cách bất chợt. Như cuộc tình của tôi và Đăng, đến với tôi trong sự ngỡ ngàng và cũng rời xa tôi đầy ngỡ ngàng. Để quên đi mọi chuyện, tôi dành hầu hết thời gian cho các diễn đàn mạng, vào game và kết thêm nhiều bạn mới trên Facebook, Yahoo. Nhưng những thứ đó chỉ giúp tôi tạm quên nỗi đau khi mặt trời chưa yên giấc. Còn khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn cô đọc, vẫn khóc thầm lặng. Chiếc mặt nạ mà tôi đeo cho mình là nụ cười, là niềm vui. là những trò đừa nghịch. Nhưng đằng sau chiếc mặt đó là cả một thế giới nội tâm phức tạp, đầy nước mắt.

CHA VÀ CON GÁI

Người cha nọ có 2 cô con gái. Ông vô cùng yêu quý 2 cô con gái của mình, luôn cầu xin ông trời cho các cô con gái sống hạnh phúc. Hai cô con gái ngày càng lớn khôn đến tuổi lấy chồng. Có một anh chàng nông dân trồng rau đến cầu hôn cô chị, hứa với người cha rằng:

- Cháu nhất định sẽ đem lại cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, bởi vì rau cháu trồng không chỉ đủ ăn mà còn bán được rất nhiều tiền. Người cha đồng ý gả cô con con gái cho anh ta. Ít lâu sau, có một người thợ làm gốm đến cầu hôn cô em. Anh ta cũng đảm bảo với người cha:

- Cháu nhất định sẽ làm cho cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, bởi vì gốm do cháu làm rất đẹp, người trong thành ai cũng muốn mua đồ gốm của cháu, năm nào cháu cũng kiếm được rất nhiều tiền. Người cha bằng lòng gả cô con gái thứ hai cho anh ta. Một thời gian sau, người cha đến nhà người nông dân trồng rau để thăm con gái lớn. Ông hỏi con:

- Con gái, cuộc sống của con có tốt đẹp không?

Cô con gái lớn thưa:

- Thưa cha, cuộc sống của chúng con đều tốt đẹp cả, chỉ mong sao ông trời cho thêm mưa để đủ nước tưới cho rau.

Người cha nghe vậy liền cầu xin ông trời cho thêm mưa.

Rồi ông đến nhà người thợ gốm để thăm cô con gái út. Ông hỏi:

- Con gái, cuộc sống của con có tốt đẹp không?

Cô con gái út thưa:

- Thưa cha, cuộc sống của chúng con rất đủ đầy, chỉ mong ông trời cho thêm nắng để đồ gốm chóng khô.

Người cha bối rối nói với con gái út:

- Con mong trời nắng, còn chị con mong trời mưa. Cha không biết phải cầu xin ông trời thế nào đây?

Lời bàn:


Người cha nọ có 2 cô con gái. Ông vô cùng yêu quý 2 cô con gái của mình, luôn cầu xin ông trời cho các cô con gái sống hạnh phúc. Hai cô con gái ngày càng lớn khôn đến tuổi lấy chồng. Có một anh chàng nông dân trồng rau đến cầu hôn cô chị, hứa với người cha rằng:

- Cháu nhất định sẽ đem lại cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, bởi vì rau cháu trồng không chỉ đủ ăn mà còn bán được rất nhiều tiền. Người cha đồng ý gả cô con con gái cho anh ta. Ít lâu sau, có một người thợ làm gốm đến cầu hôn cô em. Anh ta cũng đảm bảo với người cha:

- Cháu nhất định sẽ làm cho cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, bởi vì gốm do cháu làm rất đẹp, người trong thành ai cũng muốn mua đồ gốm của cháu, năm nào cháu cũng kiếm được rất nhiều tiền. Người cha bằng lòng gả cô con gái thứ hai cho anh ta. Một thời gian sau, người cha đến nhà người nông dân trồng rau để thăm con gái lớn. Ông hỏi con:

- Con gái, cuộc sống của con có tốt đẹp không?

Cô con gái lớn thưa:

- Thưa cha, cuộc sống của chúng con đều tốt đẹp cả, chỉ mong sao ông trời cho thêm mưa để đủ nước tưới cho rau.

Người cha nghe vậy liền cầu xin ông trời cho thêm mưa.

Rồi ông đến nhà người thợ gốm để thăm cô con gái út. Ông hỏi:

- Con gái, cuộc sống của con có tốt đẹp không?

Cô con gái út thưa:

- Thưa cha, cuộc sống của chúng con rất đủ đầy, chỉ mong ông trời cho thêm nắng để đồ gốm chóng khô.

Người cha bối rối nói với con gái út:

- Con mong trời nắng, còn chị con mong trời mưa. Cha không biết phải cầu xin ông trời thế nào đây?

 

FF14 RMT

LINH HỒN CỦA YÊU TINH

Buổi sáng trên núi cao, sương mù vây kín bao phủ quanh. Xuất hiện một chàng thanh niên cao chừng sáu thước nét, khuôn mặt điển trai, tay cầm một cây gậy gỗ vượt băng băng qua rừng. Sau lưng chàng trai đeo một cái gùi nước rất to, gùi nước còn không ngừng có nước sóng sánh tràn ra ngoài.

Chàng trai họ Phùng tên Thiệu, là người trấn Thanh Sơn năm nay độ chừng mười bảy tuổi. Thiệu sức người khỏe mạnh lại cực kỳ tuấn tú nên không ít cô gái trong vùng đều có ý định với chàng. Có điều Thiệu trước nay vẫn luôn vướng bận mẹ già ốm bệnh. Còn cha chàng? Cha chàng đã chết trận nơi biên cương. Chàng lập chí không lập gia thất từ chối nhiều đám làm dạm hỏi mai mối để mong có ngày báo thù giết cha.

Năm Thiệu lên mười, cả trấn Thanh Sơn bị một cơn lũ quét qua, người chết nhiều không sao kể xiết. Người chết vì lũ đã nhiều, người chết vì bệnh dịch càng nhiều hơn. Sau trận đó, người cả trấn chỉ còn thưa thớt. Mẹ và chàng dịp đó từ vùng khác tới đây định cư. Được năm năm nữa thì nghe tin báo tử của cha. Nghe nói hai châu Ô, Lý có quân của người Chăm tấn công, không biết bao nhiêu sĩ tốt bỏ mạng, nhà vua vì vậy mà còn phải bỏ chạy khỏi kinh thành.

Nghe tin dữ cha chết, Thiệu tức giận, muốn đi lính để giết giặc báo thù. Nhưng ngặt vì mẹ chàng liên tục ngăn cản, lại mua cho một mảnh ruộng tốt ở phía Tây trấn để ép chàng trồng trọt. Từ ấy chàng đành phải yên phận. Tuy vậy, Thiệu có tâm tư chưa lập nghiệp phò quốc để báo thù cho cha thì chưa lấy vợ.

Sang năm, Thiệu nghĩ tới trí hướng mới. Chàng đem bán mảnh ruộng mà mẹ mua cho, chuyển hẳn nhà vào trong núi ở muốn học tập ông Khổng Minh bên xứ tàu, dùi mài sách sử để mưu đồ bá nghiệp. Kể từ đó cho tới nay, Thiệu đã ở núi này được chừng một năm. Thi thoảng thì xuống núi thăm mẹ ốm bệnh tuổi già lại gửi tiền nhờ người chăm sóc. Còn mình thì cứ rúc trên núi ở ẩn như đạo sĩ.

Cho đến một hôm, nước trong nhà hết, Thiệu xách một gùi nước đi lên trên núi đem nước về. Khi đem nước về đến nửa chừng núi, chợt chàng nhìn thấy một cây hoa rất đẹp, lá hoa màu trắng vẫn còn là nụ mà mùi hương thơm đã không thể giấu được. Thiệu thích lắm, đem đánh cả bầu hoa mang về nhà để trồng. Ngày ngày chăm sóc cây hoa coi như báu vật.

Qua năm sau, quân Chiêm đánh vào kinh thành, vua tướng đều bỏ chạy. Chế Bồng Nga đem quân quét qua cả trấn Thanh Sơn, xông cả lên núi. Quân Chiêm nghe tin trên núi Thanh Sơn có cư sĩ ở nên rất hâm mộ muốn bắt về cho Chế Bồng Nga. Bọn chúng lùng sục trong núi Thanh Sơn rất gấp, có đạo sĩ nào trống cự là chém giết thẳng tay ngay tại chỗ.

Chúng lùng đến nơi Thiệu ẩn cư bèn giải chàng ra giữa sân vườn ép phải lên ngựa. Thiệu không chịu liền bị chúng chém một nhát rụng bay đầu. Máu bắn tung tóe, lớp máu ấy vương vãi vào thân cây hoa trắng vô tình nuôi dưỡng cho thân hoa có linh tính.

Cây hoa tu luyện trăm năm thì thành tinh, thêm trăm năm nữa thì hóa được thành hình người. Vì Yêu tinh hoa lúc trước dính máu của chàng Thiệu, nên đâm ra sau này nó muốn tu luyện thì cũng cần phải có máu người mới nhanh. Nó quyết định xuống núi tìm người giết lấy máu để tu luyện.

Nào ngờ đâu người đầu tiên mà nó gặp phải, lại chính là chàng Thiệu ân nhân kiếp trước đã cưu mang nó, nay chàng đã chuyển kiếp người mới. Yêu tinh biết vậy nên không nỡ xuống tay, chỉ âm thầm đi theo.

FinalFantasy14 RMT

 

『フォーオナー』シーズン4「秩序と混沌」配信日決定!魅力的な新ヒーローやマップが追加

ユービーアイソフトは、発売中のPS4/Xbox One/PC用アクション『フォーオナー(For Honor)』のシーズン4「秩序と混沌」の配信を11月14日からスタートすることを発表しました。また、今回の発表に併せて2つのトレイラー映像も公開されています。

「秩序と混沌」では、4対4で行われる新たな「トリビュート」モードや、2人の新ヒーロー、2つのマップやカスタマイズアイテムに加えゲームプレイのアップデートといったコンテンツが追加され、ドミニオンのランクアクティビティもこのシーズン中に追加される予定です。また、今回の発表に際しティザートレイラーと開発トレイラーの2本の映像が公開されています。

CON GẤU VÀ HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Hai người đàn ông đang đi cùng nhau thì bỗng nhiên có một con gấu xuất hiện trên đường. Một người nhanh chóng trèo lên một cái cây và cố giấu mình trong những nhánh cây rậm rạp.

Người kia nhận thấy mình sắp bị tấn công bèn nằm sải trên nền đất. Khi con gấu lại gần dùng mũi đánh hơi và hít hít ngửi ngửi khắp người anh ta, thì anh ta liền nín thở, giả vờ chết.

Con gấu bỏ đi vì người ta vẫn hay nói rằng loài gấu không bao giờ động vào xác chết.

Khi con gấu đã đi khỏi, người đang trốn trên cây bèn tuột xuống, chạy đến chỗ bạn mình và hỏi đùa rằng:

– Con gấu đó đã thì thầm cái gì vào tai anh vậy?

Người kia nghiêm trang trả lời:

– Nó đã cho tôi một lời khuyên: đừng bao giờ đồng hành cùng một người bỏ rơi anh trong lúc hoạn nạn.